Từ ấy mùa Xuân
Từ ấy mùa Xuân chấp cánh bay
Bên dòng sông lạnh, nắng chiều phai
Và em chôn kín đời trinh nữ
Chờ đợi người đi...Chẳng hẹn ngày!...
Từ ấy mùa Xuân cũng lãng quên
Người em hàng xóm mắt u buồn
Sông chiều hứng lệ ngày đưa tiễn
Thành sóng vỗ hoài trong máu tim
Từ ấy mùa Xuân quên trổ hoa
Người đi biền biệt nẻo quê nhà
Nước ròng, nước lớn bao nhiêu bận
Chim vịt kêu chiều nghe xót xa!...
Từ ấy mùa Xuân chết thật rồi
Sông buồn lặng lẽ khóc chia phôi
Nước lớn! Giết hồn qua nỗi nhớ
Nước ròng! Đau cánh lục bình trôi!
Ta biết em buồn nơi cố xứ
Mỗi lần Xuân đến...Mỗi chờ mong
Đừng trách em ơi! Đời lữ thứ
Phong trần đất khách - Nợ chưa xong!
Ta sẽ trở về trong tiếng ca
E rằng ngày ấy hãy còn xa
Thôi thì em cứ tìm bến khác
Kẻo lỡ Xuân tàn...Uổng kiếp hoa!!!
Trầm Mặc Hoa Huyền