Tưởng như còn mùa Đông
Sáng dậy sớm tưởng mùa đông còn lạnh
Chung trà lưng vừa rót thấy vô tình
Đông đã qua mà còn đây, đặc quánh
Gọi thơ về theo ký ức mông mênh
Tưởng như còn mưa qua vùng đất cũ
Sông không sâu mà bên lở bên bồi
Đời trôi giạt theo từng cơn bão dữ
Rồi cũng về thanh thản khóm mây trôi
Tưởng như em pha cà phê buổi sáng
Cà phê đen như màu tóc cuộn dài
Không dám uống sợi tóc đen lãng mạn
Uống chung trà khóc ướt cuộc tình phai
Tưởng như đời còn đem cho hạnh phúc
Mà bâng khuâng một bóng sáng mai nầy
Tình đã xa mặt còn mong thấy mặt
Tay vẫn thèm hơi ấm một bàn tay
Tay không trao, làm sao mà biết được
Ai đang cầm cây hạnh phúc nhỏ nhoi
Nên mãi mãi là người buồn thua cuộc
Chạy lòng vòng chân mỏi vẫn đơn côi
Sáng dậy sớm phố xa còn quạnh quẽ
Tự hỏi lòng tay trắng có buồn không ?
Tay không ấm nên tưởng còn Đông giá
Tưởng lầm hoài trời đang ở mùa Đông!
Trần Kiêu Bạc ( "Bên Lề Cuộc Đời" )