Những Sự Kiện đáng quan tâm

 

Cộng Sản Việt Nam Lún Sâu Thêm Vào Tội Ác
Tiến Sĩ Nguyễn Ngọc Sẳng

 

Việc kết án linh mục Nguyễn Văn Lý ngày 30 tháng 3 năm 2007 vừa qua gây phẫn nộ dư luận thế giới và đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước. Hình ảnh công an bịt miệng cha Lý khi bị trói tay là một vết nhơ, là tội ác của người cộng sản được cả thế giới nhìn thấy cụ thể, rành rành, không cách gì biện giải được. Sự bất hạnh của cha Lý và của những nhà dân chủ cũng là cơ hội để thế giới thấy thêm và tận mắt sự ghê tởm của nhà cầm quyền Hà Nội.

Cho đến ngày hôm nay 6/4 chúng ta ghi nhận được sự lên án từ Mỹ, Úc, Âu Châu và nhất là sự căm phẫn của đồng bào Việt Nam.
Đầu tiên chúng ta thấy phản ứng của dân biểu Chris Smith thuộc tiểu bang New Jersey. Ông lên án việc kết án 8 năm tù giam trong một phiên tòa không có luật sư biện hộ cho cha Lý là hành động hung tàn và bạo ngược và yêu cầu chánh phủ Mỹ phải tức khắc can thiệp với Hà Nội để thả ngay linh mục Lý. Cách đây khoảng 3 tuần, vào ngày 14 tháng 3 dân biểu Smith đã đệ nạp Hạ Viện một dự luật đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam phải thả tức khắc và vô điều kiện những tù nhân chánh trị và tù nhân lương tâm bi giam giữ trong những đợt đàn áp gần đây, và kêu gọi Hà Nội tuân thủ những quyền tự do căn bản và quyền làm người. Ông tuyên bố “Chúng ta phải hành động chống lại sự bạo ngược tại Hà Nội”. Ông cũng nói rằng ông đã đến Hà Nội gặp cha Lý cùng 60 người bất đồng chánh kiến. Họ chỉ muốn tương lai đất nước họ khá hơn. Việc bắt giữ họ là đơn thuần chánh trị để bịt miệng họ và làm những người khác kinh sợ để đừng chống lại nhà cầm quyền. Ông cảnh báo rằng việc sách nhiễu, giam cầm, bắt bớ những nhà tranh đấu có thể sẽ đặt Việt Nam trở lại danh sách những quốc gia cần đặt biệt quan tâm (CPC) và ông tái khẳng định việc ban cho Việt Nam qui chế bình thường hóa mậu dịch với Hoa Kỳ chỉ làm họ gia tăng đàn áp dân chúng mà thôi. Ông Smith tuyên bố việc kết án linh mục Lý và 4 nhà dân chủ chứng tỏ chiêu bài đổi mới ở Việt Nam chỉ là trò gỉa dối mà thôi và ông cũng kêu gọi chánh phủ Hoa Kỳ phải báo cho Hà Nội biết rằng việc đàn áp những nhà dân chủ là việc làm không thể chấp nhận được và phải thả tức khắc những người đó. 

Tại bộ ngoại giao Hoa Kỳ, trong cuộc tường trình hằng ngày, ngày 30/3 vừa qua phát ngôn viên của bộ là ông Sean McCormack cho biết việc kết án linh mục Lý về tội tuyên truyền chống nhà nước là “một sự tiếp nối của sự tăng cường sách nhiễu, giam cầm, bắt bớ những cá nhân bày tỏ một cách ôn tồn về quyền làm người” và ông cũng cho biết bộ ngoại giao Hoa Kỳ theo dỏi sát việc làm tiêu cực nầy. 

Trong cuộc điều trần tuần nầy, hai cựu phụ tá ngoại trưởng về dân chủ và nhân quyền là ông John Shattuck và Harold Koh đã nhấn mạnh rằng kể từ ngày Việt Nam được trở thành thành viện của tổ chức Mậu Dịch Thế Giới họ càng trân tráo (audaciously) đàn áp nhân quyền. Hai ông kêu gọi Hoa Kỳ phải ràng buộc vấn đề kinh tế và nhân quyền khi giao dịch với Việt Nam.

Tại Úc, Thượng Nghị Sĩ Gary Humphries đã chính thức gởi thư cho Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng để phản đối việc xử linh mục Lý và các nhà dân chủ. Nghị Sĩ nầy phản đối mạnh mẻ việc bịt miệng linh mục Lý trước tòa và đòi trả tự do ngay lập tức cho linh mục Lý và 4 nhà dân chủ bị kết án tại Huế ngày 30 tháng3. 

Tại Hoà Lan, ôngPiet de Klerk, đại sứ nhân quyền thay mặt bộ ngoại giao và bộ phát triển và hợp tác đã bày tỏ sự quan ngại về cung cách ứng xử của Hà Nội đối với những nhà tranh đấu dân chủ. Ông cho biết Hoà Lan đã lên tiếng về việc nầy trong cuộc họp song phương với Việt Nam trong ngày 15 tháng 3 vừa qua. Trong thư phúc đáp ông Nguyễn Điền Lăng, phó Chủ Tịch Cộng Đồng Hoà Lan, ông cho biết ông rất quan tâm đến việc nầy và Hoà Lan cũng như Liên Hiệp Âu Châu sẽ luôn tiếp tục thúc đẩy Việt Nam phải thực thi những qui định quốc tế về nhân quyền mà quốc gia nầy đã thỏa thuận. 

Chỉ 5 phút sau khi tòa án nhân dân tỉnh Thừa Thiên tuyên án, hảng thông tấn AP đã loan báo với thế giới là linh mục Lý bị kết án 8 năm tù về tội phát tán tài liệu với dự mưu làm suy yếu chánh quyền và phối hợp với những người chống cộng ở hải ngoại . Ký giả Ben Stocking của AP đưa ra đầy đủ hình ảnh cha Lý bị bịt miệng trước tòa khi ông hô “đả đảo cộng sản”. Liền sau đó cha Lý bị đưa sang phòng bên cạnh. Một lát sau, cũng theo nhà báo nầy, họ mang linh mục Lý trở lại phòng xử, và linh mục đã phản đối lời buộc tội của công tố viên, và ông lớn tiếng phản đối “người cộng sản dùng luật rừng” trước khi ông bị đưa sang phòng bên lần thứ hai. Nhà báo tường thuật mỗi lần cha Lý lớn tiếng lên án chế độ thì hệ thống âm thanh bị cắt đứt lập tức. 

Tin nhận được hôm nay cho biết linh mục Lý đã bị giải ra trại tù Ba Sao, Nam Hà để giam giữ. Kính phục người anh hùng dám hiên ngang tranh đấu giữa gông cùm và họng súng, nhưng chúng ta cũng hiểu rằng một ngày linh mục ngồi trong trại tù là một ngày dân tộc Việt Nam đến gần tự do, dân chủ hơn, và cũng thêm một ngày người cộng sản đi sâu hơn vào tội ác chống lại đồng bào và tổ quốc họ.

 

Chia Xẻ Với Nhà Văn Hòang Tiến

Đào Văn Bình 

Vào ngày 19-5-2007 nhà văn Hòang Tiến đã gửi một bức thư cho Ô. Nguyễn Phú Trọng với lời lẽ khá lịch sự, nội dung giống như lời trần tình về “màn kịch dân chủ” mà Đảng CSVN cứ cho diễn đi diễn lại có lẽ đã nửa thế kỷ rồi. Cho nên ông đã gửi trả lại thẻ cử tri cho Ban Bầu Cử vì không thể cứ im lặng mãi “Im lặng là đồng lõa với tội ác” (*). Sở dĩ gọi đây là lời trần tình là vì ông đã nhắc lại câu nói bất hủ của Cụ Chu Văn An “Kẻ sĩ phải nói những điều ích nước lợi dân.” và tấm lòng cương trực của Cụ sau khi dâng sớ lên Vua Trần Dụ Tông xin chém 7 tên gian thần không được, cụ đã rũ áo từ quan.

Cái trò hề dân chủ này quả thật tốn kém mà theo nhà văn Hòang Tiến mỗi lần như thế công quỹ phải chi ra khỏang vài trăm ngàn tỉ đồng trong khi dân chúng thì nghèo đói xác xơ - mà không biết có lừa được ai không? Nếu nói rằng “Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất nước” như hiến pháp của VC nói thì chưa hẳn đúng bởi vì trong các quốc gia dân chủ ngày nay, ba cơ quan Lập Pháp, Hành Pháp và Tư Pháp đều có quyền hạn ngang nhau. Không cơ quan nào lấn áp quyền hạn của cơ quan nào. Lập Pháp hay quốc hội có trách nhiệm làm luật cho quốc gia. Hành Pháp hay chính phủ chịu trách nhiệm thi hành luật lệ do quốc hội biếu quyết. Còn đứng đầu nghành Tư Pháp là Tối Cao Pháp Viện có chức năng giám sát Lập Pháp và Hành Pháp có đi đúng hiến pháp hay không. Nhưng cuối cùng, quyền trọng tài tối thượng vẫn thuộc về người dân. Phán quyết cuối cùng vẫn thuộc về người dân. Thế nhưng hiến pháp cộng sản “lỡ” nói “Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất nước” thì phải tôn trọng, hay ít ra cũng phải tìm cách để tôn trọng chứ. Đằng này cái gọi là “Quốc Hội “ của nước CH/XHCN/VN thực chất chỉ là một tổ chức bù nhìn, một cái bung xung để hợp thức hóa những nghị quyết, chỉ thị, mệnh lệnh của Đảng CSVN mà thôi. Quyền lực cao nhất nước Việt Nam nằm trong tay Đảng CSVN, thông qua Trung Ướng Đảng, rồi chuyển cho Chính Trị Bộ, rồi cuối cùng vào tay Ban Bí Thư Trung Ương Đảng. Nói khác đi mọi quyết định của đất nước Việt Nam ngày hôm nay nằm trong tay một số ông “răng đen mã tấu” một số “bà già giết giặc” trong cái gọi là Chính Trị Bộ Đảng CSVN. Thế cho nên cứ tiếp tục đi bầu mãi như thế này thì chẳng khác nào nối giáo cho giặc, tiếp tay cho một trò hề dân chủ kéo dài đã hơn nửa thế kỷ. Nếu vị nào có can đảm như Nhà Văn Hòang Tiến thì trả lại thẻ cử tri, hoặc tới ngày bầu cử phản đối bằng cách ở nhà không đi bầu. Nếu bị công an khu vực lùa vào thùng phiếu thì lấy bút vạch mặt vào các ứng cử viên “hề” của cộng sản, hoặc xé đôi lá phiếu trước khi bỏ vào phong bì, hoặc bỏ vào miệng nhai luôn lá phiếu giống như một số người dân Miền Trung đã làm trước đây khi phải bỏ phiếu cho các ứng cử viên Đảng Cần Lao của thời Đệ Nhất Cộng Hòa.

Nói về trò hề dân chủ của cộng sản , chúng ta không khỏi không nhắc tới buổi nói chuyện “trực tuyến” của Ô. Nguyễn Văn Yểu – Phó Chủ Tịch Quốc Hội với bạn đọc của báo địên tử của Đảng Cộng Sản vào ngày 02-05-07 được trích đăng trên một số báo người Việt ở hải ngọai, trong đó có một số điểm rất tức cười như sau:

1)Theo như sự giải thích của Ô. Nguyễn Văn Yểu thì “Đảng lãnh đạo Nhà Nước, Quốc Hội nhưng không làm thay nhiệm vụ của các cơ quan nhà nước.” Có lẽ khi nói câu này, Ô. Yểu đang ngủ mê chắc. Hồi còn ở trong nước tôi được nghe những lời rất “ưu ái” phát xuất từ Trung Ương Đảng CSVN là “Đảng lo từ lọ tương, lọ cà cho người dân”. Nói tóm lại Đảng CSVN chui cả vào nhà bếp, vào gầm giường của người ta. Đảng tước đọat quyền giáo dục con cái của người dân, của các nhà giáo dục. Đảng chui cả vào chùa, nhà thờ, thánh thất để rình mò, theo dõi, khống chế. Đảng chỉ đạo tư tưởng, văn hóa của cả dân tộc. Đảng nắm chặt lấy truyền thông báo chí, biến nhà văn, nhà báo, nhà thơ, nhà làm truyền thông thành nô lệ hay các văn-thi-sĩ cô đầu (Lời nhà thơ Nguyễn Chí Thiện). Đảng bảo sống là sống, đảng bảo chết là chết. Có đảng thì vinh hoa phú quý. Mất thẻ đảng thì thân tàn ma dại. Bỏ cha bỏ mẹ chứ không dám bỏ đảng. Dám đấu tố cha mẹ, chứ không dám nói xấu đảng. Đảng như một bóng ma hiện hình ở khắp mọi nơi. Đảng như một con yêu tinh làm chủ một cái động mà người dân chỉ là đám là đám tù nhân chờ ngày con yêu tinh đó đem ra làm thịt! Thế mà Ô. Yểu lại nói rằng đảng không làm gì cả. Đảng chỉ ngồi chơi xơi nước, đảng chỉ nói dăm ba câu phất phơ thôi, còn mọi chuyện quốc hội, chính phủ lo hết. Ô. Nguyễn Văn Yểu có biết trong bản cáo trạng của Quốc Hội Âu Châu, của cuốn Hắc Thư Về Chủ Nghĩa Cộng Sản mới đây, người ta có bao giờ lên án cái gọi là quốc hội hay chính phủ (nhà nước) của các nước cộng sản đâu mà người ta chỉ lên án chủ nghĩa cộng sản và tội ác mà đảng cộng sản gieo rắc lên đầu các dân tộc đó. Có lẽ Ô. Yểu cũng nên tìm đọc những tài liệu “phản động” này để mở mang thêm kiến thức.

2) Cũng trong cuộc đối thọai “trực tuyến” đó, Ô. Nguyễn Văn Yểu nói tiếp “ Ở các nước khác có chế độ tranh cử, ở Việt Nam không có tranh cử mà là vận động bầu cử và theo quy định. Bầu cử khác với tranh cử, ứng cử viên không ai tranh ai, khi thực hiện vận động thì không làm phương hại đến lợi ích chung của các cơ quan, đơn vị khác. Có thể nói tốt cho các đại biểu khác hoặc các cơ quan khác nhưng ứng cử viên không được nói gì phương hại đến ứng cử viên khác.”

- Thứ nhất: Cứ theo Ô. Yểu thì trong các cuộc tuyển cử “không ai tranh ai” điều đó có nghĩa là mỗi ứng cử viên đều có phần do đảng sắp xếp cả rồi. Khỏi cần phải vận động, khỏi cần phải tranh cử lôi thôi mệt sức. Người dân chỉ là những viên gạch lót đường hợp thức hóa cho các quan cộng sản tiếp tục thống trị cưỡi lên đầu lên cổ dân tộc mãi thôi. Thực ra điều này Ô. Yểu không cần phải nói ra mọi người đều biết. Trong các chế độ độc tài, độc tài gia đình trị, độc tài quân phiệt, quân chủ chuyên chế thì mọi cuộc bầu cử đều diễn ra na ná như thế. Tuy nhiên trơ trẽn nhất, bẩn thỉu nhất vẫn là chế độ độc tài đảng trị của cộng sản.

-Thứ hai: Ra tranh cử là để trở thành dân biểu, nghị sĩ để làm việc nước. Trong cuộc vận động tranh cử - ngay như tại Hoa Kỳ, không ai cổ vũ cho việc bôi lọ và đánh phá cá nhân (personal attack). Tuy nhiên nếu đối thủ của mình là ông tổng thống, thủ tướng, thống đốc tiểu bang, tổng-bộ-trưởng, tỉnh trưởng hoặc cựu dân biểu, thượng nghĩ sĩ, hoặc ông tướng thì mình có quyền phê bình chính sách quốc gia, thành quả cũng như vạch ra các lỗi lầm của các ông ấy để cho dân chúng biết mà chọn lựa chứ. Giả dụ bây giờ dưới áp lực của quốc tế và quần chúng, đảng cộng sản phải buộc lòng cho quý ông Hoàng Minh Chính, BS Nguyễn Đan Quế , TS Nguyễn Thanh Giang, Đại Tá Phạm Quế Dương, nhà văn Hòang Tiến, Ô. Vũ Cao Quận, Ô. Trần Anh Kim, Ô, Nguyễn Khắc Tòan, BS Phạm Hồng Sơn, LS Lê Chí Quang, Ô. Nguyễn Phương Anh, Bà Vũ Thanh Phương v.v..ra tranh cử. Dĩ nhiên trong cuộc tranh cử này họ phải đối đầu với các ứng cử viên của đảng cộng sản. Nếu cứ y theo bản điều lệ “Có thể nói tốt cho các đại biểu khác hoặc các cơ quan khác nhưng ứng cử viên không được nói gì phương hại đến ứng cử viên khác.” thì quý ông này ra ứng cử để hợp thức hóa cho các ông cộng sản à? Họ bước ra để làm trò hề à? Vậy thì con đường duy nhất là phải chống, phải tẩy chay bầu cử thôi. Nó rất là logic- danh từ của quý ông. Xin quý ông đừng ngạc nhiên và đừng có chụp mũ lôi thôi, mất thì giờ.

-Thứ ba: Nhân bức thư của nhà văn Hòang Tiến gửi cho Ô, Nguyễn Phú Trọng - Trưởng Ban Bầu Cử tôi có một ý nghĩ ngộ nghĩnh. Đảng cộng sản lúc nào cũng khoe khoang thành thích, nhân dân đời đời nhớ ơn đảng. Nhờ đảng dẫn dắt mới có tương lai tươi sáng như ngày hôm nay, giai cấp công- nông là những đứa con yêu quý của đảng, các cháu thiếu nhi nhờ ơn đảng mà mới có cơm ăn, áo mặc, học hành, ca múa, nếu không thì đã đi đánh giày, bới đống rác, làm đĩ cho Đài Loan, Đại Hàn khắp bốn phương trời cả rồi. Khoe khoang nhiều như thế nhưng quý ông đã thử chưa? Nếu có ngon (nói theo danh từ Miền Nam) quý ông hãy thử chơi một lần cho biết. Nhân có Ô. Nguyễn Phú Trọng quá kinh nghiệm về bầu cử xin ông hãy đề nghị với trung ương đảng – năm nay thì quá trễ rồi, sang năm hãy thử (thử thôi) tổ chức một cuộc bầu cử thật sự đàng hòang, thật tự do gấp triệu lần Đế Quốc Pháp, Mỹ và các nuớc Tư Bản để xác định uy tín của đảng xem sao. Cuộc bầu cử có thể diễn ra dưới hình thức bầu cử tổng thống giả - với hình thức thăm dò thôi. Đảng cộng sản có thể đưa ra liên danh Nông Đức Mạnh – Nguyễn Minh Triết hoặc Nông Đức Mạnh- Nguyễn Tấn Dũng ứng cử tổng thống và phó tổng thống. Còn phe dân chủ có thể tạm thời đưa liên danh Hòang Minh Chính - BS Nguyễn Đan Quế hoặc TS Nguyễn Thanh Giang. Nếu trong cuộc bầu cử thật sự tự do này mà liên danh Nông Đức Mạnh thắng, tôi hứa sẽ quẳng bút đi và không bao giờ viết một lời gì động chạm đến đảng cộng sản nữa. Còn ngược lại thì Đảng CSVN giống như một anh lúc nào cũng khoe khoang mình là một võ sĩ vô địch nhưng không bao giờ dám lên võ đài tỉ thí. Nói tóm lại đó là một anh hèn nói dóc. Nếu đảng cộng sản không dám làm một cuộc tỉ thí như đề nghị ở trên thì đảng cộng sản thật là hèn. Và từ đó người đời sẽ mai mỉa “hèn như cộng sản vậy”!!!

Trong tình hình đàn áp dân chủ khốc liệt như thế này mà nhà văn Hoàng Tiến đã cùng quý ông Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Khắc Toàn liên tục viết bài bình luận hoặc đưa tin về các khổ nạn của dân oan trong nước để hâm nóng cuộc đấu tranh đang bị thiệt hại rất nặng nề…quả là hành vi can đảm phi thường. Trong phần cuối của bức thư, nhà văn Hòang Tiến không viết Hà Nội ngày, tháng…mà lại viết Đất Thiêng Thăng Long ngày 19-5-2007 điều đó ông muốn nói đến khí thiêng của đất Hà Thành. Khí thiêng có từ sông núi, nhưng khí thiêng cũng tỏa ra từ hào khí của con người: Từ Lý Công Uẩn thấy rồng bay lên trời mà mở nghiệp lớn cho dân tộc, tới Lê Lợi trả lại thanh gươm cho rùa thần ý nói giặc đã dẹp xong đây là giai đọan xây dựng đất nước, cho tới Hòang Diệu và Phò Mã Nguyễn Lâm tuẫn tiết khi Thành Hà Nội thất thủ… tiếp tới bao thế hệ thanh niên thời Nguyễn Thái Học đã anh dũng kháng Pháp và bao nhiêu văn nhân, nghệ sĩ, trí thức đã gìn giữ đất này trở thành chốn Ngàn Năm Văn Vật. Và ngày nay khí thiêng đó đang được các nhà đấu tranh dân chủ bảo bọc, giữ gìn và tiếp nối. Họ chính là kẻ sĩ của thời đại. Mà kẻ sĩ chỉ đích thực là kẻ sĩ khi dám nói lên sự thật, dám nói lên điều ích nước lợi nhà cho dù có phải bị tù đày hay phải chết. Nhà văn Hòang Tiến đã trích dẫn lời nói của Cụ Nguyễn Công Trứ để diễn đạt tư tưởng này: “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.”

19-5-2007

Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật CSV/QGHC và Thân Hữu

Search site

Copyright© 2008 by quocgiahanhchanhthanhuu.com. All rights reserved.