Nỗi buồn dâu bể
Thời gian chuốt mòn ngón tay
Ngậm ngùi lịch rụng hết ngày, đến năm!
Nửa đời vinh nhục thăng trầm
Nửa đời lưu lạc long đong – số phần
Cố đi cho hết đường trần
Mà sao cỏ rối vướng chân lữ hành
Đời lênh đênh! Cứ...lênh đênh
Mặc cho mộng ước đu cành cây khô
Hư vô...Ừ! Cứ hư vô
Coi như nghiệp chướng hóa Bồ Đề duyên!
Xưa trồng lộn giống muộn phiền
Nên nay gậm hạt oan khiên cuộc đời
Tôi em cùng đội chung trời
Mà phương khổ lụy, phương rời rã đau!
Ước gì mình gặp lại nhau
Nâng ly uống cạn chén sầu- xưa sau...
Phong trần nào chẳng bể dâu
Đã đành biết thế...mà sao vẫn buồn!
TRẦM MẶC HOA HUYỀN
Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật CSV/QGHC và Thân Hữu