Khóc Cao Trường-Sơn
Năm ngoái nghe anh vượt biển rồi
Già năm sao chẳng có tăm hơi
Bâng khuâng đầu gió tin mừng sợ
Nức nở bên tai dạ ngậm ngùi
Biển rộng thét gào vì hải tặc
Rừng sâu khóc thảm bởi hùm voi
Song tù thao thức trăng đơn lạnh
Tỉnh giấc Xuân Thu hỏi đất trời
Nhớ buổi chiều tà nhìn nước cũ
Nhớ khi giông tố cuốn nơi nơi
Đã giam thổn thức cùng trăm họ
Nhưng vẫn tin sâu có mặt trời
Giường cũ bềnh bồng làn sóng bạc
Đàn xưa khắc khoải bóng trăng đôi
Còn đây văng vẳng câu hoài bão
Thôi thế anh đành vĩnh biệt thôi
Nhắm mắt thấy trường xưa lệ nhỏ
Phần thư lửa khói ngập phương trời
Thầy già lau lại tròng kính lão
Có phải người mong được những người
Giữa chốn thâm u vẫn sáng ngời
Dải đường hoa nắng lá me rơi
Nhớ giờ nghỉ học hàng xe đạp
Giòng tóc chiều buông nắng cuối trời
Thi-San - Nam-Hà 1982

