Khi nụ tình, vỡ thành nước mắt
Khi nụ tình,
vỡ thành nước mắt
Mặn môi người,
mà cũng đắng môi tôi
Chiều xuân muộn
vòng tay nghe lạ
Cám ơn Trời,
mưa nắng tình quên
Giấc xưa thơm- Dòng sông tháng Hạ
Đêm Xuân nào,
hồn say, tỉnh bao lần
Đem tình tôi
nhuộm vàng giấc ngủ
Gởi về người
mong được lần vui
Vườn cuối Xuân
mênh mang sương phủ
Trắng phận người
và trắng cả phận tôi!
Khi nụ tình, vỡ thành nước mắt!
Thấm mặn đời vong quốc
Người ơi...!
(trong Hồn Việt số 246 tháng 3/2004)
Trầm Mặc Hoa Huyền
Tags:
Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật CSV/QGHC và Thân Hữu

