Cội nguồn chiêm bao
Em đi,
mùa nắng lụn tàn
Và sương cũng nhuộm trắng ngần
- tình tôi
Gió mưa giờ
cũng ngậm ngùi
Hạt sa sông rộng,
hạt rơi mắt sầu
Biển buồn ru mãi lời đau
Chiều buông,
liễu rũ, lạnh màu trăng suông
Trái sầu,
rụng,
giữa hoàng hôn
Giọt sầu,
đọng,
giữa tâm hồn cô đơn
Sóng xô bờ cát dỗi hờn
Đêm ghen
tôi
với cội nguồn chiêm bao!
Chuồn chuồn tháng tám bay cao
Em đi bão tố...
phủ bầu trời tôi...!
Trầm Mặc Hoa Huyền
Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật CSV/QGHC và Thân Hữu