HÁT CHO NHAU NGHE LÚC XẾ CHIỀU
17/08/2008 14:28
Năm trước, chuyến bay của chúng tôi đến đất Mỹ khá êm dịu. Cám ơn phi công. Vợ chồng tôi đáp chuyến United Airlines ở Sydney và bay thẳng tới Los Angeles. Đến nơi, nhanh chân nhảy xuống phi trường sớm để sắp hàng làm thủ tục thường lệ. Lăn tay, chụp hình, đóng dấu đủ thứ… Công việc cũng khá nhanh chóng thoải mái, thế mà khi ra ngoài khu hành lý nhận đồ đạc thì bị mất toi hai valy áo quần, quà cáp của bà xã. Thủ tục kiện tụng lôi thôi mất gần 4 tiếng đồng hồ. Thật bực mình! Báo hại thằng em chờ dài cổ ra không thấy ông anh bà chị đâu, người ta ra hết cả rồi, chuyến bay báo đã "landing" mà vẫn không thấy anh chị nó. Nó toan "dọt" về thì thời may tụi tôi đẩy xe ra, báo tin không vui cho nó biết. Nó bảo cái vụ này xảy ra hà rầm, hơi nào lo, về nhà rồi tính. Tụi tôi lên xe về nhà mà lòng không vui. Cứ nghĩ thời buổi văn minh, tiên tiến, hiện đại như thế này mà vẫn còn mất mát hành lý, đồ đạc. Chán thật! Bao giờ mới hết cái cảnh này?
Nhớ lại hơn năm trước, tôi đến Cali có một mình, lo chuyện của ông bà nhạc ở Mỹ, không tiện nhờ thằng em vợ ra đón, tôi nhờ bạn bè giúp một tay chở về giùm và cho tá túc. Nghe lời réo gọi, Bạn LPBa giơ tay xung phong ngay. Anh chạy ra đón tôi sáng sớm ở phi trường, đưa tôi về nhà nghỉ ngơi, rồi lo lắng mọi thứ cơm nước, di chuyển v.v... thật cực nhọc và mất thì giờ trong những ngày làm việc. Lúc đó anh chị Ba ở tạm cái nhà nhỏ. Vậy mà cũng hết lòng chịu khó giúp anh em. Các bạn khác thì giúp những ngày sau như vợ chồng bạn TCThạnh, NXVũ, TBThu... Năm trước nữa thì Triệu Hoà và NNhung từ Seattle bay xuống kéo nhau đi Las Vegas, năm rồi Triệu Hoà mắc bệnh, vậy mà cũng đòi nhảy xuống đi tiếp nhưng mình cản lại bảo bạn lo tỉnh dưỡng đi, khi nào khoẻ rồi bay xuống dẫn anh em đi chơi cũng không muộn. Nghĩ lại anh em bệnh hoạn như thế mà vẫn ham vui. Bây giờ viết những giòng này thì Triệu Hòa đã ra người thiên cổ. Lòng không khỏi xúc động! Tình bạn lúc nào cũng thật cao vời hết chỗ nói. Xin cám ơn quý bạn!
Trở lại chuyến đi lần này. Hôm đó là sáng Thứ Tư, anh em cùng khoá biết vợ chồng tôi không ở Nam Cali lâu, còn phải đi thăm bà con những nơi khác nên cố gắng sắp xếp cuộc họp mặt vào những giờ giấc thuận tiện cho tôi (nhưng không thuận tiện cho quý bạn). Mặc! Anh em vẫn bỏ thì giờ làm việc rong chơi với tôi. Người phải kể đầu tiên là vợ chồng bạn CMChâu. Anh chị tình nguyện giúp tôi trong thời gian còn ở Anaheim.
Anh ghé thăm tôi tại nhà đứa em vào sáng hôm sau. Trời còn sớm, anh đưa tôi ra quán café gì đó nhâm nhi nhìn thiên hạ. Quán này đa số thành phần văn nghệ sĩ. May mắn vừa vào đã gặp ngay hai vị trung niên ngồi uống café cạnh cửa. Châu giới thiệu với tôi vị có râu mép mặc áo khoác màu đen là Nhật Ngân. Tôi giật mình hỏi lại: "Có phải nhạc sĩ Nhật Ngân?". Châu bảo "Ừ, đúng rồi!". Thật tình tôi nào biết có ai ngoài cái tên thật quen thuộc của người nhạc sĩ NNgân mà nhiều lần tôi đã hát nghêu ngao các bản nhạc nổi danh của ông ta như... "Một mai giã từ vũ khí", "Người lính già xa quê hương" nhưng đặc biệt nhất bản nhạc mà ai cũng biết, đó là bản "Xuân này con không về" vẫn còn âm vang trong lòng mọi người thời chiến chinh mà cũng là thời xa xứ...
Sau khi ngồi la cà ở quán cà phê xong, bạn Châu đưa tôi đi ăn phở buổi sáng.
Buổi trưa, gia đình quý bạn NVĐức và LPBa mời chúng tôi cùng vợ chồng bạn CMChâu vào quán World Buffet trên đường Brookhurst tạm dùng bữa ăn trưa và trò chuyện tâm tình cùng chụp vài tấm hình kỷ niệm. Sẵn dịp cũng chúc mừng cho sự thành công của bạn NVĐức vừa lấy được mảnh bằng Tiến sĩ về Tâm lý và Xã hội học. Anh là người bạn rất gần gũi của tôi trong thời gian học ở Đại học Saigon.
Hôm sau vào lúc 3 giờ chiều ngày 22/01/2007, tụi tôi hân hạnh được vợ chồng bạn Huỳnh Hậu đón tiếp tại tư gia ở San Juan Capỉtano, Cali với một bữa tiệc thật ấm cúng và một chương trình họp bạn văn nghệ bỏ túi nhưng rất phong phú có tựa đề “Hát cho nhau nghe lúc xế chiều”. Anh chị CMChâu là người giúp đỡ cho chúng tôi quá giang đến nơi. Vừa đến thì đã gặp bạn TBThu và bạn PDThạnh ở đó rồi. Sau đó thì đến anh CVĐể và chị NTNguyệt, rồi tới vợ chồng bạn Bs. NThanh Lương, kế tiếp là vợ chồng bạn TCThạnh. Chủ nhà ở trên đồi cao, vườn sau nhà tựa vào vách núi như thế "Sư tử chào khách". Ai cũng khen nhà anh chị Hậu là đẹp, mà quả đẹp thật!
Hai bạn Hậu Hạnh phải nói là cả hai vừa tình tứ, lại vừa tiếp khách rất chu đáo. Trên bàn đã có đầy đủ thức ăn 'entree' như bánh patechaud, đậu và cracker, trái cây, Saint Adams Beer, nước ngọt.... Tất cả đều hàn huyên rất vui. Câu chuyện khởi đầu với vấn đề nóng bỏng hiện nay là đàn ông đăng ảnh tìm người yêu trên mạng (website). Nhiều đàn ông rất xấu mà đăng ảnh rất đẹp để thu hút mấy bà. Các bạn hỏi sao bạn PDThạnh không 'poste' hình lên website (?) Anh đâu thua gì tài tử 'Châu nhuận Phát? Ai cũng cười vui cả!
Sau khi ăn uống sơ khởi xong xuôi thì tới màn làm văn nghệ. Bạn Hậu có vài lời mở đầu chương trình bằng cách chào mừng vợ chồng tôi và cám ơn anh CVĐể cũng như tất cả bạn bè đã đến chung vui tạo kỷ niệm và tình thân trong buổi họp bạn văn nghệ với 'chủ đề' "Hát cho nhau nghe lúc xế chiều“. Anh cũng nói rất tiếc là anh bị cảm 2, 3 hôm nay nên chắc sẽ 'nghe nhiều hơn hát'. Đúng là dân văn nghệ khiêm nhường có khác. Tôi đáp lời cám ơn huynh trưởng CVĐể cũng như từng bạn bè hiện diện. Sau đó tôi xin phép gia chủ bắt đầu buổi văn nghệ theo kiểu Úc tức 'Tiên Khách hậu Chủ'. Anh em bảo cái trự xứ Kăngaru này thật nóng máy, 'ngầu' và 'hết xẩy' thiệt. Tôi chẳng biết 'ngầu và hết xẩy' ở chỗ nào nhưng cư tự nhiên như người Hà lội!
Địa điểm làm văn nghệ là ở phòng 'sun room'. Nhạc cụ được bạn Hậu chuẩn bị sẵn sàng gồm 2 cây đàn guitars thùng Yahama classic giây nilon cáo cạnh. Giải khát có Cognac, Martell, Beer, nước ngọt và trà. Chương trình văn nghệ bắt đầu lúc 4giờ 30 chiều. Tôi ôm đàn ghi-ta vào lòng và xin mở đầu với bài tình ca 'Vì đó là em' của Diệu Hương (cựu nữ sinh CTKD/Đà lạt). Và kế tiếp là bản 'Hương Xưa’, bản nhạc mà bạn CMChâu hết sức ưa thích còn chị Châu thì lại càng ngạc nhiên hơn chẳng biết tại sao anh Châu lại thích bản nhạc này (?). Mời anh em nghe nội dung lời nhạc cho vui....
"Không hiểu vì sao ta có buổi chiều nay
Gặp lại nhau và bỗng dưng em... khóc?
Giọt nước mắt anh làm sao ngăn được
Em bây giờ như... xa một tầm tay
Biết nói gì khi tình đã nhạt phai
Tháng 12 trời còn mưa muộn
Anh bâng khuâng đứng lặng ở cuối đường
Chẳng biết điều gì để nói với nhau
Khi trái tim không cùng suy nghĩ
Đốt làm chi những tờ thư cũ
Xoá được không kỷ niệm mênh mông?
Rồi mai này anh sẽ yêu ai?
Tình yêu ấy nghìn lần không đơn giản
Tình yêu ấy còn chút gì lãng mạn
Để gửi về người con gái yêu anh"
Mình tưởng hát xong như vậy là đền đáp được ân tình của anh Châu, nào ngờ bạn PDThạnh (chủ nhà in Cal Printing ở Nam Cali có người đẹp ngồi kế bên) bỗng nhiên xâm mình lên tiếng, kể lại tâm sự của anh từ ngày mới yêu vì cảm kích tinh thần của bản nhạc Hương Xưa vừa rồi. Nó nhắc cho anh một kỷ niệm thật đau xót từ hồi mới biết yêu... Thạnh kể: Mấy mươi năm về trước, năm ấy Thạnh còn là cậu học trò trường trung học, anh đã đem lòng yêu một cô gái rất đẹp bên nhà (chắc là giống cô gái trong bài hát Cô láng giềng?). Cô ấy cũng yêu anh nhưng cha mẹ cô ấy không cho vì thấy anh này còn nhỏ quá chưa biết tương lai ra sao (!?). Ông bà muốn kiếm một chàng rễ tương lai phải là kỹ sư, bác sĩ gì đó... chớ không thể là chú nhóc học trò trung học này. Thạnh rất buồn và quyết tâm học hành, sau đó nhờ siêng năng chăm chỉ nên anh đã thi đổ vào Học Viện QGHC và chờ đến ngày ra trường thì đến thăm người yêu để… trình diện ông bà già xin phép làm đám cưới...
Nhưng cô bạn cũ sau bao năm chờ đợi chàng không được, đành phải sang ngang đi lập gia đình với một sĩ quan... Dĩ nhiên chàng và nàng đều đau xót lắm và nàng đã khóc cho cuộc tình đã mất... Trong bài Hương Xưa vừa rồi có nhắc "Giọt nước mắt ấy anh làm sao ngăn được???". Mọi người nghe anh kể xong cuộc tình tuyệt ly này thảy đều cảm động đến... sa nước mắt (cá sấu???). Mình không ngờ bản nhạc đơn sơ như thế đã gây cho nhiều con tim bạn mình thổn thức đến như vậy! Sau đó thì bạn bè thắc mắc hỏi bây giờ người ấy ở đâu? Đã có chồng chưa và được mấy con? Con trai hay con gái? (hỏi theo kiểu Nguyễn Trãi hỏi Thị Lộ), nhưng bạn PDThạnh nào biết ất giáp gì vì người đẹp đã cao bay xa chạy. Đúng là chúa nghịch!
Để thay đổi không khí, chủ nhà Huỳnh Hậu cũng là một tay nghệ sĩ gạo cội, vừa viết văn tình yêu lãng mạn, vừa đàn hay hát giỏi. Bạn Hậu vì không muốn kích động mối ‘thương tâm’ của bạn PDThạnh nên anh xin chuyển chủ đề từ tình yêu đến tình người và cuộc đời. Và cũng để gửi đến một người bạn vắng mặt đang bệnh là Triệu Hòa bản "Một cõi đi về" của TCS. Bạn Huỳnh Hậu hát với tất cả tâm hồn đã làm cho anh em hết sức say sưa và tâm tư lắng đọng về một người bạn đang trong cơn bệnh nan y thập tử nhất sinh.
Sau đó bạn NTLương (người bạn đổi nghề) với nụ cười chúm chím duyên dáng đã ca nhạc phẩm "Trở về mái nhà xưa" nghe cũng thật nhức nhối. Đúng là bạn Lương vừa làm nghề cầm ống chích kiêm ca sĩ. Nửa chừng cuộc vui thì bạn PDThạnh và TBThu cáo lỗi rất tiếc phải về sớm vì bận dự đám cưới của một người thân. Mọi người đều hỏi sao không đến đám cưới thật là trễ nhưng hai anh cho biết bị kẹt vì phải nằm trong Ban tiếp tân.
Kế tiếp là bạn CMChâu với giòng nhạc yêu để tặng riêng chị Châu (chắc để tạ lỗi bài Hương yêu). Tiếp đến bạn Hậu nhà ta lên hát với nhạc phẩm quen thuộc của TCS, bản "Ru ta ngậm ngùi" để ru hồn vào cõi mộng vô thường. Sau đó thì vợ chồng tôi cũng rán chìu lòng bạn bè mà song ca bản “Thương hoài ngàn năm” của Ns Phạm Mạnh Cương. Bà xã tôi không quen hát nhưng cũng được bè bạn vỗ tay túa xua. Sẵn ngồi trên 'sân khấu', tôi tiếp bản Tình ca “Đó là Yêu” của Ns Phạm Q Ngọc với giòng nhạc Úc châu để tạo cho bầu không khí thay đổi một chút.
Bạn TCThạnh thì lo thủ cái video để quay cảnh sum họp của anh chị em làm kỷ niệm. Anh làm việc có vẻ nhà nghề. Nhiều bạn bè yêu cầu chị Hậu và chị Thạnh hát. Bạn Hậu phải giải thích là bà xã hát nhạc mới sáng tác không thôi, chưa bao giờ nghe ở bất cứ nơi nào. Nhưng anh sẽ hát thay thế câu vọng cổ vui trích từ chuyện “Mưa rừng” trong đó có câu "Thầy Cái khuyên cô sơn nữ Klai nếu có tắm sông tắm suối thì nhớ bận quần bận áo chứ đừng có chổng mông để con cá lòng tong nó rỉa sợi lông.... mày!" Hết ý! Sau đó tôi trở lại giòng nhạc Úc châu qua bản “Muộn màng lời yêu” của Ns Nhất Luân. Kế tiếp là bạn NThanh Lương với hàng râu mép độc đáo lên hát bản "Mộng dưới hoa" của Ns PDChương thật trữ tình. Ai cũng vỗ tay vang dội vì người nào cũng sợ "hoạ dưới mông". Bạn Hậu tiếp nối giòng nhạc của Diệu Hương với bản "Phiến đá sầu" khiến ai cũng ngẩn ngơ với tiếng hát tuyệt vời của bạn.
Chương trình nhạc phần 1 tạm chấm dứt để còn lo cho cái bụng no cái đã. Bữa cơm tối thân mật gồm các món gỏi tôm, gà nấu sữa với bánh mì Pháp, bò nấu bia với cơm sốt cá (món gà nấu sữa và bò nấu bia với cơm sốt cá là do chính tay chị Hậu đảm trách. Hoan hô chị Hậu một phát!). Chưa hết, bè bạn mang thực phẩm đến chung vui. Gỏi tôm thì do chị Tuyết (Thạnh) đem đến; cơm thập cẩm do chị Yến (Châu) trổ tài. Tráng miệng thì có bánh ngọt, dâu tây cherry với rượu rum, bánh ngọt flank/su xa, trái cây có cam, hồng mềm và táo apple (đặc biệt món Bánh ngọt flank/su xa do chị Nguyệt đem đến rất đặc sắc). Bạn bè lại thêm có dịp hàn huyên chuyện trò vui vẻ. Các Ông nói chuyện về văn thơ và những kỷ niệm thời xa xưa. Thật là vui hết chỗ nói!
Đến 8 giờ rưỡi tối, chương trình văn nghệ "Hát cho nhau nghe lúc xế chiều" phần 2 được tiếp tục. Để thay đổi không khí, tôi bắt đầu với các bài tình ca quê hương, giới thiệu giòng nhạc từ Úc Châu qua bài "Giọt nước mắt của Mẹ" của Ns Phan Văn Hưng (cũng là tác giả bản Ai trở về xứ Việt). Sau đó tôi đọc bài thơ "Mẹ tôi" mà tôi đã sáng tác hồi còn thơ ấu (chừng 12 tuổi) thể theo lời yêu cầu của bạn Châu. Rồi Châu tiếp với bản "Mười năm tình cũ" của Ns Trần Quảng Nam do hai tay đàn gà nhà là tôi và Hậu Huỳnh thủ diễn. Anh Châu hát say mê với giọng hát mạnh và có hồn khiến ai cũng tiếc ngẩn vào ngơ thời tuổi trẻ vàng son của mình.
Lúc này anh em cũng ngà ngà men say nên tôi lại đổi không khí lần nữa bằng cách xoay qua hát bản vọng cổ "Tình anh bán chiếu" của soạn giả Viễn Châu (đây là bản ruột nổi tiếng của đệ nhất danh ca vọng cổ Út trà Ôn). Nay có Út trà… tui ‘nối nghiệp’ bằng cách vừa hát vừa đàn guitar thay cho cây đàn vọng cổ mà nghe cũng ngọt ngào như giòng nước Cà mau chở con thuyền có anh bán chiếu bị đau khổ bởi cô khách hàng lỗi hẹn…
Kế đến anh CVĐể đọc bài thơ "Thương và ghét" rất dài nhưng thật hay và mang đầy tính triết lý. Anh Hậu nối tiếp lời thơ, trình bày bài một bài thơ phổ nhạc. Đó là bài "Mùa hạ" của nhạc sĩ Quảng Bình, và bài "Hà nội mùa vắng những cơn mưa" của Trần quý Hải cho thấy giọng ca của bạn Hậu rất là 'phê' và vẫn còn ăn khách. Tiếp đến bạn NTLương tiếp tục nghêu ngao những giòng nhạc ngày xưa. Mặc dù Lương không thuộc lời nhiều nhưng những bản nhạc anh hát đều có âm hưởng nhạc tiền chiến. Lúc đó tôi tiếp sức với giòng nhạc chủ đề về quê hương, như bản do tôi sáng tác có tên ‘Thuyền Hy Vọng’ nói lên ý nghĩa là tuy ra đi nhưng lòng vẫn mong có ngày về lại quê hương yêu dấu. Bạn Hậu tiếp nối với bài hát quê hương mà anh biết từ khi còn ở trại tị nạn Mã Lai. Đó là bản "Người vượt biển buồn" nghe thật ảo não. Đến 10 giờ rưỡi thì trời đã tối. Chương trình nhạc hát cho nhau nghe đến đây chấm dứt, anh chị Lương, anh Để và Chị Nguyệt ra về.
Trời đã tối sắp về khuya, bạn bè còn sót lại ngồi hàn huyên tâm sự với nhau thật vui. Nào ăn bánh, trái cây và uống rượu tâm tình. Anh chị Hậu sẵn lòng mời các anh chị muốn ở lại ngủ qua đêm nhưng quý bạn cũng ngại sợ ban đêm ngủ kiểu Kangaru nó nhảy… ồn ào không ngủ được... Tới 11 giờ tối, anh chị Châu đưa vợ chồng chúng tôi về trước. Cặp còn lại là Thạnh Tuyết ngồi chơi mãi đến 12 giờ đêm mới ra về.
Hôm sau, một bữa tiệc vui do anh em Tổng Hội HC ở Nam Cali khoãn đãi tại nhà hàng Seafood. Anh CMChâu giúp chúng tôi đến nơi đã thấy ba huynh trưởng ngồi sẵn đó rồi. Đó là quý anh CVĐể, nhà văn Tâm Triều PXHuy và anh LVTrang... cùng bạn bè của chúng tôi. Hôm đó anh CVĐể mang theo một chai rượu 20 tuổi để cùng chung vui với đàn em. Trong bữa tiệc có phần tâm tình và ngâm thơ chúc mừng cho nhau thật là xúc động!
Cuối tuần, chúng tôi rời Nam Cali để lên đường đi thăm bạn bè ở Houston TX. Bạn CMChâu lại lần nữa xách xe đưa chúng tôi ra phi trường. Đây là những kỷ niệm đáng nhớ trong ký ức của một số bạn bè thân hữu lúc tuổi xế chiều. Xin ghi lại đây như một lời cám ơn chân thành đến tất cả quý bạn bè có mặt suốt thời gian đó. Đặc biệt cám ơn anh chị gia chủ thật văn nghệ, thật hiếu khách và niềm nỡ đối với mọi người, đó là Hậu Huỳnh và Ngọc Hạnh trong một buổi chiều và tối thật đẹp đầy tình văn nghệ và tình người.
Người Xứ Vạn
(Úc Châu)
Nguyễn Văn Sanh
———
Trở lại